Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Viết cho cậu, ngày thứ 4

Mình nhớ 1 cuốn sách cậu tặng mình, những lá thư ngày thứ 4 :). Hôm nay là thứ 4.

Hà Nội đang nắng ấm, trời trong, không khí lạnh nhưng tinh sạch, một cảm giác rất Tết. Kể từ cái note cuối cùng mình viết trên blog của chúng ta, đã có tỉ thứ xảy ra mà có lẽ thời điểm đó, có nằm mơ mình cũng không nghĩ là có ngày này.

Mình đã học nhiều cách tha thứ, học nhiều bao dung, mình đã kết hôn và rồi sắp tới, có thể sẽ làm mẹ (hy vọng thế :). Cuộc đời cậu thấy không, rất buồn cười, có những việc ta không thể nào biết trước được, lí trí và trái tim đẩy ta vào những ngã rẽ mà, có khi là dẫn ra đại lộ nhưng cũng có khi là ngõ cụt. Cuộc đời luôn là những ngã 3, ngã 4, ngã 5, ngã 6... mà ở đó, ta quyết rẽ trái, đời ta sẽ khác, quyết rẽ phải, đời ta sẽ khác, đi thẳng, đời ta sẽ khác nữa

Tuổi 30 ập đến với mình- một phụ nữ vừa kết hôn- như một ngã 6 mà thậm chí là không có bùng binh, cảm giác thực sự là loay hoay và cậu biết không, thực sự là mất mát. Mình nhớ những tháng năm tự do của tuổi trẻ, những tháng năm mà lên mạng thấy hàng không mở chương trình khuyến mãi, không cần đắn đo gì, book vé, thế rồi đi, ăn chơi hú hét không cần biết ngày mai. Những tháng năm mà ra khỏi nhà lúc 9h sáng và đi một mạch, chỉ về nhà lúc 11h đêm. Những tháng năm mà có thể hồn nhiên lao vào ôm ghì cậu bạn thân của mình ngay giữa đám đông, nửa đêm nó uống rượu say bét rồi lè nhè gọi mình đến chở về, vừa đi vừa giữ người nó đang dặt dẹo đằng sau vừa chửi sa sả giữa đường. Những tháng năm mà Tết về nhà với mẹ ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp ngủ trương từ lúc về cho đến lúc đi.... Vậy đấy, những thứ mỏng mảnh, giản dị nhưng là những tháng năm tuổi trẻ, là mình.

Cô gái ấy, đã nói lời từ giã mình rồi, kể từ ngày bước lên cái ô tô phủ đầy hoa và về nhà chồng. Mình tròng lên đầu tấm voan trắng tinh lộng lẫy và đồng thời cũng tròng lên đầu 1 mớ trách nhiệm và nghĩa vụ, 1 mớ lo toan, 1 mớ thứ phải gồng gánh. Mình nghĩ đến những thứ cần chi tiêu trước khi nghĩ đến việc đi du lịch, mình vẫn ra khỏi nhà vào lúc 9h sáng nhưng trở về nhà vào lúc 5h chiều để nấu nướng. Mình thôi không ôm cậu bạn thân của mình giữa đám đông, và nó có cho vàng cũng không để mình chở về nữa. Mình cũng sẽ phải dậy sớm, sẽ phải lo Tết nhất nhà chồng, phải tính toán đong đếm sao cho không sạt nghiệp vì Tết. Phụ nữ, già đi rõ rệt sau khi kết hôn là vì thế chăng? :D

Vì thế, cậu ạ, khi cậu còn đang tự do, hãy sống thật nồng nhiệt. Hãy cười thật tươi. Hãy thật vui vẻ. Hãy nuông chiều bản thân mình nhiều hơn nữa. Hãy rạng rỡ hết mức có thể mỗi sáng ra khỏi nhà, và mỗi buổi chiều, khi rời thang máy công ty, hãy nghĩ, tuyệt vời quá, mình tự do

Vì có thể, một ngày nào đó, bất ngờ lắm, cậu sẽ choàng lên đầu cái tấm voan trắng của cô dâu và cái ngã 6 trước mặt cậu sẽ trải dài trải dài ra mãi...

15.1.2014
Từ Hanoi