Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Xin em luôn giữ môi cười...

HN đêm qua mưa cậu ạ. Mình nằm ôm gối nghe mưa gõ rào rào trên mái tôn, Bằng Kiều hát Cơn bão lòng buồn đến não nuột. Nhưng rồi mình ngủ rất ngon.
Sáng nay HN mát lạnh, gió se se, không khí thấm đẫm hơi nước, mình mặc một cái áo len mỏng màu cam thật rực rỡ và tự nhủ, mình phải thật tươi tỉnh và xinh đẹp. Từ ngày cậu viết cho mình cái note "xin em luôn giữ môi cười", câu hát ấy cứ ngân nga mãi trong đầu mình, từng ngày, từng ngày, thấm vào tim mình, nhen nhóm ngọn lửa ở trong đó, để mình có thể mỉm cười mọi lúc, tận hưởng từng niềm vui nhỏ...
Và giờ mình cũng muốn nói với cậu như vậy
Xin em luôn giữ môi cười
Nói một cách thực lòng, hạnh phúc đang đi vắng trong cuộc đời chúng ta. Chúng ta sống từng ngày đầm ấm, đủ đầy, êm đẹp. Nhưng không thực sự hạnh phúc. Vì trái tim chúng ta khuyết đi 1 mảng. Vì một nỗi buồn trong đó, sâu nặng như biển cả. Nỗi buồn đó, không có cách gì khỏa lấp đi được, dù chúng ta cười nhiều như thế nào đi chăng nữa, vui cỡ nào đi chăng nữa...
Nhưng rồi tất cả sẽ qua, phải không? Hôm trước xem bộ phim Cẩm Y Vệ, nhân vật nữ chính nói 1 câu làm mình mỉm cười "Còn hy vọng là còn hạnh phúc"
Đúng vậy cậu ạ. Còn hy vọng tức là còn hạnh phúc. Mà chúng ta, thì còn cả bầu trời cho hy vọng :). "Em chưa lấy chồng, có nghĩa là em còn cả cuộc đời phía trước để mà mơ ước"- Chị đồng nghiệp đã nói với mình như vậy đấy.
Mình mong cậu giữ được nụ cười bình thản trên môi. Mỗi lúc buồn, hãy lẩm nhấm hát "Xin em luôn giữ môi cười, mỗi ngày một niềm vui mới" như mình đã từng. Để niềm vui đó trở thành ngọn lửa, bé nhỏ thôi, nhưng nhen nhóm trong trái tim cậu.
Khi cậu còn giữ được ngọn lửa ấy trong tim, nghĩa là hạnh phúc vẫn còn đang tìm đến....
                                                                              
                                                                                                     From Hanoi

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Có cái chớp mắt, đã nghìn năm trôi

 Hôm nay, lòng thật sự buồn. Muốn nhắn tin cho 1 ai đó, muốn có người ngồi bên cạnh chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ bên cạnh mình thôi, muốn đi đâu đó ngồi uống thật say, rốt cuộc không làm gì cả. Điện thoại cầm lên lại đặt xuống, YM bật lên inv ngồi nhìn các nick rồi lại out. Và lóc cóc vào đây ngồi gõ.
Mình đã không giấu nổi sự sững sờ khi vào Fb của người ta thấy hình cô dâu tương lai. Cũng dễ hiểu thôi mà khi gần 2 năm đã trôi qua, và với con người đó, tìm đc 1 người con gái vẹn toàn để ở bên cạnh là điều dễ hiểu.
Mình có trách gì ko? Không trách.
Mình chỉ thấy buồn bã thôi.
Mình ko biết, mình thật sự chỉ thấy buồn bã thôi.
Cậu ạ.
Mình đã tưởng rằng sự chờ đợi của mình thật sự đã có kết quả, và ng ta là điều tốt đẹp nhất mình tìm thấy trong cuộc sống này.
Rốt cuộc thì, chỉ nên tin tưởng vào bản thân mình mà thôi.Mà chính xác là, chỉ có bản thân mình để tin tưởng mà thôi.

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Xin em luôn giữ môi cười

Dành tặng cậu.
Hôm trước khi nhóc em của mình nhìn hình cậu, đã nói rằng chị này cười trông rất duyên. Mình cũng thấy khi cười cậu cũng rất rạng rỡ, nên câu nói trên, chỉ muốn nói với cậu. Mà có lẽ những ngày này cậu cũng chỉ cần làm việc đó thôi. Cứ cười tươi và vui, vì những gì đã qua và những điều sắp tới.
Tối qua chạy xe đi làm về, rất muộn. Hình như cuộc sống của tớ đang thay đổi từng ngày. Tớ ko chắc đc nó sẽ thế nào, nhưng tớ đang cố gắng, và cảm thấy tự hào về điều đó ( dù sự thật là rất mệt mỏi)
Chúng ta sẽ vẫn sống cuộc sống của chúng ta, và tin vào những điều tốt đẹp.
Everything will be change, but it will be better :), my dear!

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Kết thúc

Khi mình viết những dòng này cho cậu ấy, nước mắt mình đang rơi, và lòng mình thì buồn bã khủng khiếp lắm
Những ngày cuối cùng của tháng 6, khi mình rời Saigon về lại Hanoi, khi khoang máy bay mở ra và lòng mình vẫn tĩnh tại, không có nỗi buồn nào ập vào mặt mình, mình đã nghĩ mình ổn rồi, rất ổn. Và mọi chuyện sẽ rạng rỡ trở lại

Thế mà không, ngược lại, nó tệ hơn mình nghĩ

Mình đã liên tiếp phạm những sai lầm không thể cứu vãn và bây giờ, mình ngồi đây, trái tim nặng trĩu như có hàng ngàn hòn đá đeo vào, như có hàng ngàn mũi kim chích vào. Mình ngồi đây, thực sự như 1 con thú bị thương.
Sau tất cả, mình cứ ngỡ mình không sao cả, thế mà hóa ra, mình mới là người thọ thương nhiều nhất
Còn Họ. Họ đều ổn cả. Ít ra là Họ đều đã tìm được cho mình những người bạn đồng hành mới, trái tim đã vui trở lại. Họ giỏi hơn mình nhiều, đúng không? Hoặc là mình đã quá tự tin vào tình yêu mà họ dành cho mình.

Mình đã chết sững khi người đàn ông đầu tiên nói với mình họ đang hẹn hò một cô gái
Mình cũng đã lặng câm như thế khi người đàn ông thứ 2 nói với mình họ cũng đang hẹn hò

Thế mà, mình đã từng lo lắng cho họ biết bao nhiêu, lo lắng về cuộc đời họ, về khoảng trống mà mình để lại sau khi rời đi. Lo lắng một cách rõ rệt và làm những việc không cần thiết
Mình lố bịch quá đúng không?
Thực sự mình không hiểu mình đã làm sai điều gì, sai ở đâu.

Mình nói với một người đàn ông, nếu yêu em nhiều như thế, hãy cưa đổ em thêm một lần nữa, vì trước đây, em tự đổ anh chứ anh có phải cưa em đâu. Và người đó trả lời bằng cách yêu luôn 1 cô gái mới chỉ sau hơn 3 tháng chia tay, "Cô gái đó ngoan, nghe lời anh. Đó là những thứ mà em không có"
Mình nhìn sâu vào mắt một người đàn ông và hỏi "Anh có tình cảm với em không". Và người đó trả lời bằng sự ngập ngừng "Anh xin lỗi. Anh không biết". Và ngay ngày hôm sau, người đó đáp lễ mình bằng một sự nói dối khiến mình đau đớn.

Mình đang bị làm sao vậy hả cậu? Đang bị làm sao vậy? Cái quái gì đang xảy ra với cuộc đời mình vậy?
Mình rơi xuống vực sâu, lồm cồm bò lên, rồi lại rơi tiếp xuống, lại bò lên, lại rơi...
Lần sau đau hơn lần trước
Lần này, mình có cảm giác, mình đang sụp đổ thật sự. Sụp đổ theo cách mà mình không hề nghĩ đến....
Vì lòng tin của mình, vỡ vụn hết cả rồi
Chỉ còn lại sự thất vọng, nó đánh gục mình, xâm chiếm mình từng chân tơ kẽ tóc
....................
Mà thôi, trả lại cuộc đời họ cho họ. Mình đành phải lê bước sống tiếp cuộc đời mình
Mình sẽ ổn

P.s: Dù cậu rất bận rộn, viết cái gì đó cho mình nhé, vài dòng thôi cũng được....
                                                                                        Milk

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Đắng


Mình đã từng bị mắc nghẹn kháng sinh không chỉ 1 lần. Và cảm giác thực sự rất khủng khiếp. Hoặc là đắng nghét từ họng lên đến mũi lên đầu, hoặc là tanh ngòm và phải nôn thốc nôn tháo. Thế mà giờ mới biết có những chuyện còn đắng hơn cả mắc nghẹn kháng sinh. Vẫn phải nuốt. Tệ hơn là chẳng có cốc nước lọc nào :D

Mình sẽ kể cho cậu nghe, khi mình vào đến Saigon....

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

How far?

Chiều nay về muộn
Còn lại một mình ở văn phòng
Bóng tôi mềm mại vây quanh, và mình như ngồi trong 1 cái hộp đầy ánh sáng
Nhìn ra ngoài đường, gió thổi từng tán cây đung đưa, ánh đèn vàng tỏa xuống đường từng vòng vàng ấm áp, người trên đường ngược xuôi
Tự nhiên thấy mình cô đơn và bé nhỏ khủng khiếp
Thấy trái tim mình trống rỗng, khô cằn và dường như, đang dần chết
Nó đập những nhịp bình lặng nhưng buồn bã
Không còn niềm vui nào chạm được vào nó nữa, kể cả nụ cười của một người
Cũng không còn nỗi buồn nào chạm được vào nó nữa, kể cả việc một người nói rằng, họ đi hẹn hò

Buổi tối, ngồi xổm trên cái nền nhà mát lạnh, nhìn ra ban công bé xíu, nơi ngọn đèn đường cần mẫn tỏa sáng, và vài hạt mưa hơi bay bay, đã nghĩ
Mình sẽ phải đi bao lâu nữa
Sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa
Để thực sự yên bình trở lại
Để có thể cười thực sự rạng rỡ và dư vị ấm áp của nụ cười ấy còn theo mình mãi

Sắp tháng 6 rồi
Trời sẽ mưa nhiều
Sẽ buồn nhiều đây
Dù không mặc áo vàng
Mấy cái câu này, đã viết ở 1 cái note cách đây 2 năm
Chẳng ngờ đến ngày hôm nay lại lặp lại. Thực sự không biết nên buồn hay vui

                                                                 Hanoi, 28.5.2012

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Note of the day

1. Đã quyết rồi, vậy mà lòng vẫn còn thấy băn  khoăn. Cứ biết đi là đi thôi, nghĩ ngợi gì nhiều nhỉ.
2. Thi thoảng trong ngày, chìm 1 chút vào niềm háo hức nho nhỏ, vì biết rằng có 1 niềm vui sẽ đến, đang đến, từ đầu kia của đất nước.
3. Cần yêu thương và chăm sóc bản thân nhiều hơn.
4. Nhớ rằng: Một tinh thần khỏe mạnh bên trong một cơ thể khỏe mạnh.
5. Mỉm cười nhiều hơn.
6. Sợ hãi là đương nhiên, nhưng mình sẽ vượt qua.

Yêu mình :)

SG những ngày nhiều lo toan

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Như một lời chia tay...


Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi....

                               
                                 Hanoi, 8.5.2012

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Một đêm mưa tháng giêng...


Quyết định đổi số Private của một người trong điện thoại thành Jan và nhạc chuông Một đêm mưa tháng giêng
 Phụ nữ nhiều khi buồn cười thật
 Mình nhiều khi buồn cười thật
 Biết là chút ân tình người ta dành cho mình mỏng nhạt như gió, biết là người ta chẳng quan tâm đến mình nhiều như mình nghĩ đâu
Biết là ngày càng xa nhau
Mà vẫn cứ muốn nâng niu, trân trọng, muốn biến nó thành một cái gì đó thiêng liêng và đẹp đẽ
Không hẳn là đầu óc và lí trí không tỉnh táo để cứ tự mị mình mãi thế
Nhưng biết là có trốn cũng không được
 Nên cứ làm những thứ mình thích
Cũng giống như một cái tin nhắn cứ nằm im mãi trong điện thoại, không cách gì mà xóa được

Những ngày đang sống mà như đang trôi trên 1 dòng sông, chưa biết đâu là điểm cuối. Mình sống an nhiên từng ngày, cố tự nhủ mình sẽ sống thật tốt từng ngày nhưng thực sự trong sâu thẳm, nỗi buồn hoàn toàn xâm chiếm mình
Và niềm vui bị tước đoạt nhanh đến mức không ngờ
Nhiều khi đi trên đường thấy lá xà cừ vàng bay lả tả trong gió rất to, hay nằm nghiêng mặt nhìn đèn vàng ngoài ô cửa kính ô tô trong một đêm khuya trên đường
Đều rơi nước mắt
Mà không hiểu vì sao
Mình cũng giống cậu, đã quyết định một điều rất khó khăn....
........................
"Mùa hè đến thật rồi
 Em sẽ không còn phải co ro trong nỗi đau của chính mình
 Và dựa vào hơi ấm của anh nữa
 Mặt trời sẽ sưởi ấm em
 Tất cả những ký ức về anh, mùi hương của anh, nụ cười của anh, giọng hát của anh, vòng tay của anh, những cái ôm, những nụ hôn dịu dàng lên má, lên tóc, những cái nắm tay, những tin nhắn
 Cả những hành động đầy bản năng điên rồ của em
 Sẽ được em đóng gói lại
 Và cất vào mùa đông năm cũ
 Vĩnh viễn không bao giờ còn được mở ra nữa

.......................

Tạm biệt
 Em sẽ nhớ anh
 Đến hết cuộc đời....."

Milk. 24.4


Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

Somewhere only we know

Hôm nay đi đám cưới bạn học cũ. Suốt dọc đường chạy xe về nhà, mình hát liên tục từ những bài mình biết đến những bài mình tự chế, lòng cứ tự nhiên mà thấy trống trải thế.
Và thế là chẳng còn hẹn hò lóng ngóng, tim đập tay run.
Và thế là hết cả say nắng say mưa vớ vỉn
Mình lại quay lại quỹ đạo của mình, và sống cuộc đời của mình. Không còn bạn :)

Kể cũng có chút chênh chao
H.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Mùa qua phố

Mùa hè đã đến thật rồi:)
Mình có thể cảm nhận rõ ràng điều ấy qua ô cửa sổ rất rộng của phòng mình mỗi sáng
Nắng ấm sưởi nóng tóc mình
Và gió cuốn tung tấm rèm cửa sổ
Mình đã mong chờ những ngày này từ lâu lắm
Rằng nắng sẽ hong khô tim mình, giúp mình rạng rỡ trở lại
Và nước mắt sẽ không còn rơi nữa trong đêm sâu
Bản thân mình đã thay dổi rất nhiều kể từ ngày cơn bão đó ập đến. Mình dậy sớm, ngủ sớm, ăn sáng đầy đủ, sống lành mạnh hơn, chăm sóc bản thân mình, đến phòng gym đều đặn, gặp gỡ bạn bè...
Cuộc sống gần như không thay đổi, chỉ khác là một- mà có thể là hai- ai đó không còn ở bên cạnh mình nữa
Và một khoảng trống mênh mông trong lòng mình, trong tim mình
Như một cái hố
Không thể lấp đầy
Không cách nào có thể lấp đầy, cậu ạ

Hà Nội đang những ngày rất đẹp, không giống cảm giác man mác đầu thu, Hà Nội đang xanh tươi nõn nà đầy tươi mới. Lá xanh ngập phố, bằng lăng lá đỏ kiêu hãnh trong nắng, loa kèn trắng tinh, phố sạch và mát, trời cao và xanh. Và những cơn mưa đầu mùa êm êm rơi xuống đường
Và mình đang cố giữ cho tim mình, cho lòng mình thật yên lặng
Nhiều lần dừng đèn đỏ, nhìn con đường trước mắt, mình cũng đã thực sự nghĩ, sau này mình sẽ thế nào?
Nếu có một giai đoạn nào đó của cuộc đời ta không thể kiểm soát được, ta không thể hình dung được sau này mình sẽ như thế nào, sẽ yêu ai lấy ai, sẽ sống quãng đời còn lại ra sao, thì với mình, đó là những ngày này
Thực sự không muốn nghĩ nhiều nữa

Có buổi chiều, ngồi duỗi chân trên hè phố Nguyễn Du cafe với 1 cậu bạn Sài Gòn, mình đã thực sự ước ao cậu ở đây, ngồi bên cạnh mình, dịu dàng mong manh như cậu vẫn thế, cùng nhắm mắt và tận hưởng cơn gió mùa hè mát lạnh thổi qua mặt và cười với nhau thật yên ả
Hoặc là được ngồi trên biển Cửa Đại chiều mùa thu, sóng đánh bọt trắng xóa và nói lan man với nhau cái gì chẳng nhớ nữa
Hay đi bộ cùng nhau trong phố cổ Hội An, ngồi bệt xuống vỉa hè ăn tào phớ, chụp ảnh, đọc sách, nghe nhạc, chẳng cần nói gì cả
Những lúc như thế, mình thấy chúng ta đang sống thật đủ đầy :)

Mùa hè
Cuối cùng thì mùa hè cũng đến với Hà Nội thật rồi cậu ạ
Mình mặc áo phông quần jeans chạy xe long rong trên phố
Và cười rất hạnh phúc
Những ngày này, mình rất muốn nói với một người "Em rất nhớ anh"
Phải
"Em rất nhớ anh"
Thế mà điều đơn giản đó mình cũng không thể nào nói cho người đó biết được
Không cách nào
Cậu ạ :)


Hanoi, from Milk

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Summer

Mùa hè đã đến thật rồi!

Nói câu này thật chuối vì SG làm quái có mùa nào khác ngoài mùa hè, thế nhưng mình vẫn cứ thích nói như thế. Như thể chỉ cần nói câu cảm thán đó xong, bao nhiêu sức lực, nhiệt tình và hừng hực tuổi trẻ sẽ theo mùa hè ùa đến, như 1 làn gió ập vào mặt, vào ngực, và hét vào tai mình: Này, mùa hè kìa, có thấy không??? Khoác ba lô lên và đi thôi :)
Mình thật là vẫn rất siêu nhảm nhí, nhỉ?!

Lịch kiểm tra dời lại vào tuần sau, thành ra mình stop cái việc tối tối leo lên giường cùng quyển Luật dân sự to sụ. Gội đầu bằng dầu trà xanh, đắp mặt nạ mật ong rồi ra ngồi quạt hong tóc. Mở tủ lạnh thấy 2 phong chocolate to oạch chễm chệ nhìn mình. Đóng cái xoạch. Không ăn không phải vì tiếc, không ăn vì đắng quá thôi :D

Thấy thời gian thực sự trôi quá nhanh. Vèo 1 cái, đã có bao nhiêu thứ thay đổi.

Mình cũng vèo 1 cái, đã trải qua rất nhiều biến động. Duy chỉ có cái tư tưởng " cuộc đời yêu quá không chán được" và cái ham thích đi chơi là không thấy biến động chút nào.

Chúng ta liệu sẽ ra sao nhỉ??? Có khi nào cậu hỏi thế không???

Cái sự ham chơi, cái sự yêu đời yêu tuổi trẻ này, có 1 lúc nào đấy cần phải dừng lại không. Vì cuộc sống thì vẫn đang diễn ra, và ta thì ko thể mải miết rong chơi, mải miết vô lo hoài như thế này được.
Nhưng sống cho những gì mình muốn, và yêu thương thì có gì là sai nhỉ :)

Ngoài kia, bầu trời vẫn rất xanh mỗi lần mình ngước nhìn. Mỗi buổi sáng đi bộ trong khu phố, ngước nhìn lên thấy những tán cây xanh, mình đều tự nhủ với lòng, ngày hôm nay phải sống thật tốt nhé. Càng ngày càng nhận thấy mỗi việc xảy ra trong cuộc sống của mình đều có lý do của nó. Như việc đôi khi mình nghĩ, nếu như  mình không thể sống thật lâu, thật lâu, thì mình chỉ cần sống trọn vẹn với từng ngày của cuộc đời mình, thế là đủ rồi.

Thế là lại ko có lý do gì để trì hoãn những việc muốn làm, những nơi muốn đi và những người muốn gặp nữa.

Thế là mình lại vẫn lông bông, nhảm nhí, và nhăn nhở.

Và lại luôn tràn đầy tình yêu. Giống như mùa hè vậy :)

From Saigon!

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

just about love

Hôm nay Hà Nội đột ngột trở lạnh không lường trước. Sáng đi làm vẫn còn ấm, thế rồi trưa đổ giông tầm tã, rồi rét. Gió rít ào ào, cái áo len mỏng của mình không thể trụ nổi, rét co ro. Mình sập bẫy thời tiết 1 cách ngu xuẩn thế :)

Thế rồi có việc phải đi, ngần ngừ mãi, cuối cùng cũng gọi cho 1 người để mượn áo. Thực tình không muốn gọi lắm vì dạo này không muốn gặp, đã bơi ra được đến nửa dòng sông rồi ai lại quay lại. Thế mà rồi chẳng hiểu sao lại gọi.

Cái áo dày cộp, ấp sực, và vẫn còn thơm. Mùi thơm nhẹ nhõm quen thuộc. Kéo cao cổ áo lên, mùi hương ấy nhè nhẹ len lỏi vào mũi. Đi trên đường mà ứa nước mắt. Lại nhớ đến 1 cái tin nhắn nào đó, xa xôi lắm rồi "Trên áo em còn mùi thơm của anh. Ngủ ngoan" và "Trên giường anh còn mùi thơm của em. Ngủ ngoan"

Kỷ niệm thật sự xa xôi như gió.....

(Trên giường là vì nhà trọ, không có bàn, khách đến là mời lên giường đấy :D)

***************************
Đôi khi, mình cứ suy nghĩ mãi về 1 điều. Không có ai để nhớ nhung gì sẽ vui hơn, hay nhớ nhung 1 người, dù biết chẳng đến đâu, sẽ vui hơn?

Chẳng biết

Khi có 1 ai đó bước vào trái tim chúng ta, nó sẽ đập những nhịp mạnh mẽ hơn, ta sẽ có lý do để sống hơn, để vui vẻ hơn, để muốn xinh đẹp hơn, để hay mỉm cười hơn, để cố gắng hơn. Thế nhưng nó cũng trở nên yếu mềm biết bao nhiêu

Khoảng trống mà người đó để lại, chúng ta sẽ không bao giờ lấp đầy được. Cho đến khi, ta lại thấy rung động trước một ai đó khác. Mà càng ngày, sự rung động đó sẽ càng ít đi, vì chúng ta lười, vì chúng ta mệt mỏi, vì chúng ta sẽ ít gặp những người để có thể đồng cảm, để có thể rung rinh...

Cuộc đời nhiều khi thật kỳ lạ. Có những người ta gặp hằng ngày, không 1 chút rung động. Thế nhưng cũng có những người, ngay từ lần gặp đầu tiên, đã đi thẳng vào trái tim ta, không một lời xin phép. Thậm chí chẳng kịp cho ta có cơ hội từ chối.

Biết là chẳng đến đâu, thế mà vẫn cứ nhen nhóm 1 ngọn lửa hy vọng. Biết là cần phải quay lưng đi, trước khi làm tổn thương mình thêm 1 lần nữa, mà vẫn không thể ngừng nghĩ về. Biết là sống trong mơ nhiều sẽ gây ra ảo giác, thế mà vẫn mỉm cười mỗi khi đầu óc thoáng mơ mộng....

Thôi thì, cứ để trái tim dẫn đường cho chúng ta, lên rừng hay xuống biển cũng được. Miễn là ta đã được sống thật, để sau này không còn nuối tiếc

Vì thích 1 ai đó, thực sự là cảm giác rất hạnh phúc. Niềm hân hoan và chút mật ngọt nó mang lại, thực sự là may mắn trong đời. Níu vào một ai đó, dù là xa xôi quá mức, để thấy mình còn muốn sống hơn, tuơi mới hơn, ngọt ngào hơn, cũng là điều- đôi lần trong đời, vào 1 khoảng thời gian nào đó- chúng ta nên làm đúng không?

Vì đời còn dài quá, tiếc gì bản thân một cơ hội, nhỉ

Nghe mãi bài này, và đã có thể mỉm cười

"Từ giã cuộc tình, từ lúc chớm hân hoan lòng. Giờ quá muộn màng, để có nhau trong đời. Đôi chân chênh vênh, bóng tối ngút ngàn. Chỉ riêng mình ta trôi trong cô đơn...."

Cái áo đó đã theo chân mình về nhà

Không hiểu sao thấy thân thương lạ lùng

Mặc áo, như một cái ôm....

Dù biết rằng, tối nay thể nào cũng rơi nước mắt

(Đừng vội vã ăn hết Chocolate nhé. Người đó sẽ còn hiện diện, chừng nào những phong Chocolate còn nằm ngay ngắn trong tay cậu. Cứ từ từ nhấp nháp thôi. Và để hơi ấm của người đó lan tỏa xung quanh cậu. Ngọt ngào như 1 nụ hôn :)

                                                                   Hanoi, 23.3.2012
                                                                              Milk





Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Ngày mưa

Hôm nay trời tiếp tục mưa tầm tã, rét kinh dị
Mình lười đi làm, ở nhà quấn chăn cả ngày, ôm máy tính, viết bài và xem phim
Xem đi xem lại mãi cái phim My Princess. Không phải vì nội dung phim. Mà vì cái anh nhân vật chính
Trên đời này sao lại có một người hoàn hảo đến vậy chứ. Và tuyệt nhất là đúng kiểu đàn ông mình thích: đẹp trai, lạnh lùng, ăn mặc đẹp, giỏi giang và nhất là sống chết vì người mình yêu
Lạ lùng thật đấy
28 tuổi mà còn mơ mộng hão huyền những thứ như thế
Đó có gọi là ngoại tình tư tưởng không =))

Tự nhiên mấy hôm nay nghĩ nhiều đến một người
Mọi thứ qua rồi
Mà thỉnh thoảng vẫn không thể hiểu được bản thân mình
Không thể hiểu
Càng khó hiểu hơn nữa
là thỉnh thoảng vẫn thấy đau

Thật nực cười

Có lẽ cậu cũng sẽ thấy nực cười, Chuột ạ. 28 tuổi, tớ già như 1 con gà và cách đây ít lâu, tớ trải qua cảm giác mà tớ nghĩ là tớ sẽ chẳng bao giờ tớ có thể có ở cái tuổi này:  tim tớ đập thình thình và gần như mất kiểm soát hành vi trước một người

Thậm chí khi ngồi trên xe máy để đi về rồi, tớ còn có cảm giác người mình như bốc hỏa, không thể kiểm soát được, không tài nào kiểm soát được :))

Tớ không làm gì sai cả, đúng không nhỉ?

Phải không?????????????????????

(Trai đẹp làm tớ điên đảo đây :D)

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

a new year

Hà Nội hôm nay mưa tầm tã. Có lẽ là mưa xuân. Cũng có thể không phải. Chỉ biết là rét. Rất rét

Tự nhiên thèm một chút hơi ấm từ Sài Gòn. Thèm một chút nắng. Thèm mặc một chiếc váy hoa mỏng nhẹ, đi dép xỏ ngón, rồi cười thật rạng rỡ :)

Năm mới đã được 3 ngày

28 tuổi

Vừa có 1 cái phỏng vấn học bổng tệ không thể tệ hơn

Suýt đâm đầu vào 1 cái xe ô tô vì trời mưa không thấy gì, nhầm tưởng 2 cái xe máy

Vừa bị một người chê dạo này già và xấu hơn

Vừa cãi nhau với giai

Vừa hết phim để xem

Đôi khi, mình tự nghĩ, cuộc sống của mình thế là hạnh phúc lắm rồi. Chắc chắn là hạnh phúc chứ, rất đủ đầy, rất ý nghĩa, rất vẹn tròn. Thế mà đôi khi, vẫn thấy chán đến lạ.

Tự nhiên có 1 ý nghĩ rất điên rồ rằng giờ có ai nhảy bổ vào cuộc đời mình, yêu mình và được mình yêu lén lút. Cùng nhau sống một khoảng thời gian điên rồ hết mực, như đã có lần ở thời sinh viên. Rồi sau đó khóc tu tu cũng được. Rồi lại tự sỉ vả mình, như thế thì sẽ đau lắm, đau lắm, chẳng ai ngu gì lại tự cầm dao cứa vào tay mình. Và cả cứa vào tay người khác nữa :). Mình đâu còn là mình của nhiều năm về trước

Phải, dù mình không nhận ra, hay cố tình không nhận ra, thì mình cũng đã khác trước lắm rồi

Hôm nay chỉ có một niềm vui duy nhất là được sếp trực tiếp nhắn tin khen bài tết. Tự nhiên thấy có lỗi ghê gớm

Ngồi ăn cơm rang, nghĩ ba mẹ giờ này đang lụi hụi ăn cơm với nhau, trời thì mưa tầm tã, mấy con mèo cứ léo nhéo chạy qua chạy lại, mà ứa nước mắt

Một bài hát cho hôm nay nhé

 http://mp3.zing.vn/bai-hat/De-Danh-Thuy-Chi/ZWZE9ZZC.html

Chỉ còn giâc mơ để giành ở đây...
                                                                                                      Hanoi, mùa đông thứ 9
                                                                                                                      From Milk