Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

How far?

Chiều nay về muộn
Còn lại một mình ở văn phòng
Bóng tôi mềm mại vây quanh, và mình như ngồi trong 1 cái hộp đầy ánh sáng
Nhìn ra ngoài đường, gió thổi từng tán cây đung đưa, ánh đèn vàng tỏa xuống đường từng vòng vàng ấm áp, người trên đường ngược xuôi
Tự nhiên thấy mình cô đơn và bé nhỏ khủng khiếp
Thấy trái tim mình trống rỗng, khô cằn và dường như, đang dần chết
Nó đập những nhịp bình lặng nhưng buồn bã
Không còn niềm vui nào chạm được vào nó nữa, kể cả nụ cười của một người
Cũng không còn nỗi buồn nào chạm được vào nó nữa, kể cả việc một người nói rằng, họ đi hẹn hò

Buổi tối, ngồi xổm trên cái nền nhà mát lạnh, nhìn ra ban công bé xíu, nơi ngọn đèn đường cần mẫn tỏa sáng, và vài hạt mưa hơi bay bay, đã nghĩ
Mình sẽ phải đi bao lâu nữa
Sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa
Để thực sự yên bình trở lại
Để có thể cười thực sự rạng rỡ và dư vị ấm áp của nụ cười ấy còn theo mình mãi

Sắp tháng 6 rồi
Trời sẽ mưa nhiều
Sẽ buồn nhiều đây
Dù không mặc áo vàng
Mấy cái câu này, đã viết ở 1 cái note cách đây 2 năm
Chẳng ngờ đến ngày hôm nay lại lặp lại. Thực sự không biết nên buồn hay vui

                                                                 Hanoi, 28.5.2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét