Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Xin em luôn giữ môi cười

Dành tặng cậu.
Hôm trước khi nhóc em của mình nhìn hình cậu, đã nói rằng chị này cười trông rất duyên. Mình cũng thấy khi cười cậu cũng rất rạng rỡ, nên câu nói trên, chỉ muốn nói với cậu. Mà có lẽ những ngày này cậu cũng chỉ cần làm việc đó thôi. Cứ cười tươi và vui, vì những gì đã qua và những điều sắp tới.
Tối qua chạy xe đi làm về, rất muộn. Hình như cuộc sống của tớ đang thay đổi từng ngày. Tớ ko chắc đc nó sẽ thế nào, nhưng tớ đang cố gắng, và cảm thấy tự hào về điều đó ( dù sự thật là rất mệt mỏi)
Chúng ta sẽ vẫn sống cuộc sống của chúng ta, và tin vào những điều tốt đẹp.
Everything will be change, but it will be better :), my dear!

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

Kết thúc

Khi mình viết những dòng này cho cậu ấy, nước mắt mình đang rơi, và lòng mình thì buồn bã khủng khiếp lắm
Những ngày cuối cùng của tháng 6, khi mình rời Saigon về lại Hanoi, khi khoang máy bay mở ra và lòng mình vẫn tĩnh tại, không có nỗi buồn nào ập vào mặt mình, mình đã nghĩ mình ổn rồi, rất ổn. Và mọi chuyện sẽ rạng rỡ trở lại

Thế mà không, ngược lại, nó tệ hơn mình nghĩ

Mình đã liên tiếp phạm những sai lầm không thể cứu vãn và bây giờ, mình ngồi đây, trái tim nặng trĩu như có hàng ngàn hòn đá đeo vào, như có hàng ngàn mũi kim chích vào. Mình ngồi đây, thực sự như 1 con thú bị thương.
Sau tất cả, mình cứ ngỡ mình không sao cả, thế mà hóa ra, mình mới là người thọ thương nhiều nhất
Còn Họ. Họ đều ổn cả. Ít ra là Họ đều đã tìm được cho mình những người bạn đồng hành mới, trái tim đã vui trở lại. Họ giỏi hơn mình nhiều, đúng không? Hoặc là mình đã quá tự tin vào tình yêu mà họ dành cho mình.

Mình đã chết sững khi người đàn ông đầu tiên nói với mình họ đang hẹn hò một cô gái
Mình cũng đã lặng câm như thế khi người đàn ông thứ 2 nói với mình họ cũng đang hẹn hò

Thế mà, mình đã từng lo lắng cho họ biết bao nhiêu, lo lắng về cuộc đời họ, về khoảng trống mà mình để lại sau khi rời đi. Lo lắng một cách rõ rệt và làm những việc không cần thiết
Mình lố bịch quá đúng không?
Thực sự mình không hiểu mình đã làm sai điều gì, sai ở đâu.

Mình nói với một người đàn ông, nếu yêu em nhiều như thế, hãy cưa đổ em thêm một lần nữa, vì trước đây, em tự đổ anh chứ anh có phải cưa em đâu. Và người đó trả lời bằng cách yêu luôn 1 cô gái mới chỉ sau hơn 3 tháng chia tay, "Cô gái đó ngoan, nghe lời anh. Đó là những thứ mà em không có"
Mình nhìn sâu vào mắt một người đàn ông và hỏi "Anh có tình cảm với em không". Và người đó trả lời bằng sự ngập ngừng "Anh xin lỗi. Anh không biết". Và ngay ngày hôm sau, người đó đáp lễ mình bằng một sự nói dối khiến mình đau đớn.

Mình đang bị làm sao vậy hả cậu? Đang bị làm sao vậy? Cái quái gì đang xảy ra với cuộc đời mình vậy?
Mình rơi xuống vực sâu, lồm cồm bò lên, rồi lại rơi tiếp xuống, lại bò lên, lại rơi...
Lần sau đau hơn lần trước
Lần này, mình có cảm giác, mình đang sụp đổ thật sự. Sụp đổ theo cách mà mình không hề nghĩ đến....
Vì lòng tin của mình, vỡ vụn hết cả rồi
Chỉ còn lại sự thất vọng, nó đánh gục mình, xâm chiếm mình từng chân tơ kẽ tóc
....................
Mà thôi, trả lại cuộc đời họ cho họ. Mình đành phải lê bước sống tiếp cuộc đời mình
Mình sẽ ổn

P.s: Dù cậu rất bận rộn, viết cái gì đó cho mình nhé, vài dòng thôi cũng được....
                                                                                        Milk